Hành trình khám phá cao nguyên Krong Saen Monourom xứ Monldulkiri bằng xe máy là một trải nghiệm trên cả tuyệt vời, bởi sự hoang sơ giản dị trên nước bạn Cambodia, những đồi cỏ bạt ngàn, những nét văn hóa kỳ lạ và những món ăn thú vị. Chính bạn cầm lái chiếc xe máy và bon bon trên những dặm đường không phải ở Việt Nam sẽ mang đến những cảm giác khám phá, thích thú và hồi hộp.
Lịch trình
- Đêm đầu tiên: Sài Gòn – Bình Long
- Ngày đầu tiên: Bình Long – Hoa Lư – Saen Monourom
- Ngày thứ hai: Saen Monourom
- Ngày cuối cùng: Saen Monourom – Hoa Lư – Sài Gòn
Krong Saen Monourom
Krong Saen Monourom hay nhiều người gọi là Senmonorom, là thành phố (hay nói đúng hơn là một thị trấn) duy nhất của tỉnh Mondulkiri, một tỉnh có diện tích lớn nhất nhì Cambodia, giáp ranh với phần lớn với biên giới Việt Nam và có một hệ thống rừng nguyên sinh có diện tích lớn bậc nhất nước bạn. Mondulkiri, hay cụ thể hơn là Saen Monourom có địa hình chủ yếu là đồi núi và bình nguyên. Bạn sẽ hiểu rõ hơn thế nào là bình nguyên trên một vùng cao nguyên rộng lớn, ở độ cao hơn 800m so với mực nước biển khi bạn lăn bánh đến đây. Trước mắt các bạn sẽ là những đồi cỏ bạt ngàn, xen lẫn những cây thông lẻ loi trước những cơn gió dữ và lạnh buốt. Tụi mình đặt chân đến đây vào những ngày giữa tháng 12 nên nhiệt độ thấp, trời âm u ít nắng và không khí rất lạnh và khô, hệt như không khí ở vùng Tây Nguyên Việt Nam vào những tháng cuối năm và gần Tết âm lịch. Thật sự rất tuyệt vời! Như người ta vẫn gọi: “Đà Lạt của nước bạn”.
Du lịch ở Saen Monourom vẫn đang phát triển, hay theo định nghĩa của mình, đây là một kiểu phát triển du lịch tự phát. Nó hoang sơ, mộc mạc, hơi “nghèo” và không có nhiều dịch vụ du lịch nghỉ dưỡng sang trọng. Đây cũng không phải là nơi phù hợp cho các bạn muốn có những chuyến đi nhẹ nhàng gần gũi thiên nhiên để nghỉ ngơi hay thư giãn. Tuy nhiên, vùng đất cao nguyên này lại thu hút rất nhiều các bạn Tây ba-lô, những backpackers đến từ mọi nơi trên khắp thế giới. Saen Monourom lại vừa vặn cho những bạn thích kiểu du lịch khám phá, đi “bụi”, tìm đến vùng đất đặc sệt văn hóa địa phương, hoang hoải và không xô bồ, nhộn nhịp! Ngang qua trung tâm thành phố chỉ là một con đường quốc lộ không to lắm, với một cái vòng xoay khá nổi tiếng, còn lại những con đường ở đây đa phần là đường đất đỏ trải dài và đường bê tông chưa được hoàn thiện nhưng đã bị xuống cấp!
Cư dân phần lớn ở đây là người Cambodia (tất nhiên rồi), tuy nhiên bạn sẽ có thể bắt gặp một vài người Việt, hay những người nói tiếng Việt. Cũng không hiếm những cửa hàng, những quán ăn ở đây do những người ngoại quốc mở nên. Có thể họ yêu mến nơi này, cũng có thể nơi này là chốn dừng chân lý tưởng cho những con người đã rong ruổi khắp các châu lục.

Di chuyển đến đây như thế nào?
Có nhiều cách để đến được vùng đất hấp dẫn này, tụi mình đã lựa chọn đến đây bằng một chiếc xe máy, để trải nghiệm cung đường mê hoặc đến Saen Monourom, khám phá văn hóa bản địa dọc đường đi.
Cho bạn nào thắc mắc là mình đi bằng xe gì 😀 Đó là một chiếc tay ga Vision 110 của bạn đồng hành. Vì xe của mình không phải chính chủ nên sẽ có nhiều vấn đề với thủ tục ở biên giới, tụi mình đã lựa chọn một giải pháp thông minh và táo bạo hơn là du hí trên một chiếc tay ga. Đừng lo, nếu bạn tự tin và có kinh nghiệm đi đường trường, đường đèo núi thì với quãng đường chỉ hơn 200km một chút, chiếc xe tay ga vẫn rất an toàn, có phần thoải mái hơn một chiếc xe bán tự động hay một chiếc xe côn tay nhiều.
Bọn mình xuất phát từ thành phố Hồ Chí Minh, mục tiêu là đến được cửa khẩu Hoa Lư ở Bình Phước để làm thủ tục sang nước bạn, sau đó thẳng tiến đến Krong Saen Monourom. Mọi thứ đều rất dễ dàng, và an toàn nữa!
Đường đến Saen Monourom không thật sự có nhiều cảnh quan để ngắm nghía hay khiến các bạn trầm trồ, tuy nhiên suốt cả quãng đường đi bạn sẽ đi qua những làng mạc và thị trấn nho nhỏ, chắc tại gần biên giới nên những khu vực này trông hoang sơ và không được phát triển cho lắm. Đường cũng khá là dễ đi, không thật sự êm ái, nhưng cũng không có ổ gà hay ổ voi. Chỉ có 1/3 đoạn đường cuối để lên cao nguyên Saen Monourom là đoạn đường xuyên cánh rừng, rất mát mẻ và thích. Sau đó sẽ là một đoạn chừng 20km băng ngang bình nguyên với những đồi cỏ bạt ngàn và hít đầy lồng ngực không khí se lạnh của vùng cao.
Lịch trình 3 ngày 3 đêm
Sài Gòn – Bình Long
Tan làm vào một buổi chiều thứ năm, bọn mình hối hả chen lấn dòng người giờ tan tầm để về kịp chuẩn bị. Chặng đầu tiên là Sài Gòn – Bình Long.
Xuất phát tầm 7h hơn, theo quốc lộ 13 đi thẳng qua Bình Dương và dừng chân tại Bình Long. Lúc mới xuất phát, vào giờ cao điểm nên ra khỏi thành phố và Bình Dương khá là chật vật và tốn nhiều thời gian, vì lượng xe tham gia giao thông rất đông, đặc biệt là những đoạn băng qua phố thị. Hơn 8h thì bọn mình ghé lại đâu đó ở Bến Cát, làm một tô cháo vịt và thịt vịt luộc, ấm bụng thì bắt đầu khởi hành trở lại, cố gắng đến được mục tiêu đề ra là Bình Long. Đoạn này đường rất thoáng, vì đã tối, đường lại không có nhiều xe tải và xe khách nên đến Bình Long cỡ hơn 10 giờ đêm, và ngủ lại đây.
Bình Long – Cửa khẩu Hoa Lư
Ngày thứ hai bắt đầu với một buổi sáng se se lạnh và một ít sương mù. Thật bất ngờ, vì ở Bình Long Bình Phước nhưng không khí buổi sáng đậm chất Tây Nguyên. Hai đứa trả phòng, ra một khu chợ khá lớn và ghé ăn sáng gần đấy.
Dạo chợ địa phương vào buổi sáng sớm là một sở thích đặc biệt. Ở đó, bạn có thể cảm nhận được nét đặc trưng rất riêng của vùng đất, những con người bản địa, sản vật bản địa, cách bán hàng, cách mua hàng, cả cái cách họ nói chuyện với nhau cũng rất mộc mạc. Khu chợ buổi sáng sớm luôn chứa đầy một bầu cảm xúc rất riêng của mỗi vùng miền, vậy nên nếu có cơ hội, hãy dạo một vòng quanh khu chợ địa phương vào buổi sớm bình minh, tìm một món sản vật thật đặc biệt, hoặc chỉ đơn giàn là ghé vào một hàng quán trong chợ và chọn cho mình một món ăn thú vị.
Cả hai ghé vào một hàng chè, chọn ra hai ly chè rất phổ biến, tuy nhiên hương vị ở mỗi nơi sẽ mỗi khác. Thưởng thức, và lắng nghe những cuộc chuyện trò ngắn ngủi giữa người mua, người bán, hay những người qua lại trong khu chợ một sớm bình minh.
Xem chán chê và đầy cảm xúc, tụi mình lại lên đường, thẳng tiến đến cửa khẩu Hoa Lư.
Cửa khẩu Hoa Lư là một cửa khẩu không sầm uất, thuộc tầm trung bình, lượng giao thương qua cửa khẩu cũng không nhiều. Đường từ Bình Long lên đến cửa khẩu khá là to và đẹp, tuy nhiên ở tầm hơn 15km trước khi tới cửa khẩu thì đường lại nhỏ và khá xấu, chắc do xe tải, xe container ra vào nhiều. Đến ngay cửa khẩu thì cảnh quan xung quanh có làm mình hơi lo lắng một tí. Đó là một khu vực mà khó có thể miêu tả rõ ràng, nhưng nó mang đậm những đặc điểm của một vùng biên giới mà bạn có thể tưởng tượng ra. Dù vậy, bên trong cửa khẩu thì các anh hải quan lại khá dễ thương và dễ gần, thủ tục cũng nhanh gọn và chẳng có gì phức tạp. Làm thủ tục xuất cảnh, kiểm tra hành lý, kiểm tra xe thì bọn mình di chuyển sang cửa khẩu của Cambodia. Tại đây lại làm thủ tục nhập cảnh và có phần khó khăn hơn so với ở bên Việt Nam. Mọi việc vẫn diễn ra suôn sẻ, nói là có phần khó khăn vậy chứ toàn bộ thủ tục ở cả hai bên cửa khẩu chỉ diễn ra chưa đến 45 phút đồng hồ. Vậy là từ đây là hành trình hơn trăm cây số trên đất bạn Cambodia.
Quãng đường bộ từ cửa khẩu đến Saen Monourom đi qua rất nhiều làng mạc, cả một cánh rừng rất lớn, đưa bạn đến một vùng đất cao nguyên đầy gió. Đường đi khá đẹp, tuy nhiên một phần ba đoạn cuối là đèo dốc liên tục, hãy di chuyển thật cẩn thận và thưởng ngoạn khung cảnh lướt qua ở hai bên đường.
Sau vài tiếng đồng hồ di chuyển thì bọn mình cũng đến nơi và việc đầu tiên cần làm là nhận phòng trước đã. Bạn mình đã book trước một chiếc nhà gỗ be bé xinh xinh ở khu lưu trú Nature Lodge, nằm cách trung tâm Saen Monourom khoảng 2km. Ở đây chủ yếu là những căn nhà gỗ nhỏ nằm rải rác trên sườn đồi, kiểu gần giống nhà rông của dân tộc tây nguyên mình, với ban công nhìn ra một khoảng trời xanh và ánh nắng vàng rực rỡ của buổi chiều trên cao nguyên.
Nằm dài trên chiếc võng trước ban công, ngắm hoàng hôn, nghe tiếng gió lao xao chợt thấy lòng mình lắng lại, sự hỗn tạp, lộn xộn của thành phố thực sự đã bị bỏ lại sau lưng rồi!
Căn chòi gỗ bọn mình chọn nằm ở cuối đường mòn, khá là tách biệt với phần còn lại, nhờ vậy lại trở nên rất yên tĩnh và riêng tư. Nội thất bên trong cũng đơn giản, với một chiếc giường đôi, màn chống muỗi, hai chiếc đèn ngủ màu vàng ở hai bên, khung cửa sổ lớn, và một phòng vệ sinh cũng giản đơn. Chỉ vậy thôi, nhưng lưu trú hai ngày tại đây lại vô cùng thoải mái, chắc tại vùng đất này quá đỗi yên bình!
Tranh thủ nghỉ ngơi và tắm rửa một tí thì trời cũng chập choạng tối. Bọn mình quyết định vào trung tâm tìm một quán ăn rất nổi tiếng, mà khi nhắc đến Mondulkiri là nhắc đến nhà hàng này: Một quán bán pizza có tên là Mondulkiri luôn. Bằng một cách thú vị nào đó, món ăn này trở nên nổi tiếng và trở thành biểu tượng ẩm thực ở đây.
Quán ăn nằm sâu trong khu dân cư, và phải vào một con hẻm sâu nhưng rất đẹp. Đẹp theo một kiểu gì đó rất kỳ bí và rất lạ. Chủ quán là một người dân bản địa nhưng nói tiếng anh thuần thục, mình và bạn đã đoán rằng anh ấy trước đây cũng là một dân du lịch đúng nghĩa, và quyết tâm lập nghiệp vùng đất thú vị này! Đoán thế chứ không biết có đúng không nữa!
Tụi mình chọn loại pizza mà anh đề xuất, chắc chắn là “signature” ở đây rồi. Kèm với hai loại bia của Cambodia để thử xem sao.
Chỉ với chiếc bánh pizza có vẻ là không đủ cho cả hai, vậy là quyết định tìm một quán ăn địa phương để thưởng thức ẩm thực tại đây, một phần vì tò mò và phần còn lại … muốn biết 😀
Trời tối đã trở nên rất lạnh, gió mạnh thốc cả vào trong hai lớp áo khi hai đứa di chuyển ra gần trung tâm, và tìm ra một quán ăn be bé, trông có vẻ không có gì đặc biệt nhưng bán đồ ăn địa phương! Cả hai tạt vào, gọi hai phần mà theo anh chủ quán giới thiệu thì là hai món đặc trưng ở đây. Và anh chủ quán là một người ngoại quốc da trắng, nhưng lại hiểu rất rõ về đặc điểm ẩm thực của vùng cao nguyên này. Anh cẩn thận phục vụ từng bàn, nhẹ nhàng giải thích về các món ăn, ăn như thế nào mới đúng, và giải đáp tất tần tật các câu hỏi của tụi mình về những nguyên liệu để nấu nên được những món ăn này. Nhưng thứ đọng lại duy nhất trong đầu mình lúc này là chiếc lá be bé trông giống lá dương xỉ, có tên là forest leek, mà anh cất công mang cả một rổ ra cho tụi mình ngắm.
Tiếc là mình chẳng ghi lại một bức hình nào về bữa tối cộng thêm này cả.
Kết thúc ngày đầu tiên, tụi mình trườn về phòng trong cái gió buốt lạnh ở đây, nằm trong chăn nghe tiếng gió rít qua khe gỗ, và ngắm mặt trăng sáng trưng treo trên đầu!